Dịch thuật: Huyền Nữ và Vương Phương Bình

 

HUYỀN NỮ VÀ VƯƠNG PHƯƠNG BÌNH 

Huyền Nữ 玄女

          “Huyền Nữ” 玄女cũng được gọi là “Cửu Thiên Huyền Nữ” 九天玄女, “Cửu Thiên Nương Nương” 九天娘娘, đầu người mình chim. Đạo giáo cho rằng, Hoàng Đế 黄帝và Xi Vưu 蚩尤đánh nhau tại Trác Lộc 涿禄, Hoàng Đế không thể thắng, bèn than thở bên cạnh Thái Sơn 太山, khiến Vương Mẫu 王母cảm động, Vương Mẫu bèn phái Cửu Thiên Huyền Nữ xuống phàm, trao độn giáp, binh phù, đồ sách, ấn kiếm cho Hoàng Đế, đồng thời chế tạo ra cho Hoàng Đế 80 chiếc trống quỳ ngưu (1) (quỳ ngưu cổ 夔牛鼓), Hoàng Đế nhân đó đại phá được Xi Vưu bình định thiên hạ. Sau Huyền Nữ lại dạy Hoàng Đế thuật “hoàn tinh bổ não” 还精补脑.

          Đời sau, Cửu Thiên Huyền Nữ luôn được xem là vị thần tiên trợ chiến.

Chú của người dịch

1-Quỳ ngưu 夔牛: là thần thú trong thần thoại cổ đại Trung Quốc. Trong “Sơn hải kinh – Đại hoang đông kinh” 山海經 - 大荒东經có nói đến, “Quỳ ngưu” hình dạng giống trâu nhưng không có sừng, chỉ có một chân, toàn thân có sắc xanh.

Vương Phương Bình 王方平

          Vương Phương Bình 王方平tên là Viễn , người Đông Hải 东海. Bác học ngũ kinh kiêm giỏi thiên văn đồ sấm. Biết thời kì thiên hạ thịnh suy, cửu châu cát hung chi sự.

          Theo truyền thuyết, Hán Hoàn Đế 汉桓帝từng mời đến kinh sư, ông cuối đầu ngậm miệng không chịu đáp ứng theo chiếu, đồng thời đề trên cánh cửa cung môn hơn 400 chữ, nói rõ từ đâu đến. Hoàn Đế ghét, sai người cạo đi, chữ phía ngoài vừa cạo xong, thì chữ phía trong lại hiện ra, mực ngấm vào gỗ. Về sau ông ở tại nhà của Thái uý Trần Đam 陈耽hơn 30 năm, nhà họ Trần không có người ốm đau bệnh tật hoặc qua đời. Về sau ông thoát thai hoán cốt thành tiên, Ngọc Đế phong làm Tây cực Tây vực Chân nhân 西极西域真人, quản núi Thanh Thành 青城.

          Có thuyết cho rằng Vương Phương Bình vào thời Tây Hán, tại núi Bình Đô 平都 Trung Châu 忠州 đắc đạo thăng tiên.

Huỳnh Chương Hưng

Quy Nhơn 23/9/2025

Nguồn 

ĐẠO GIÁO THƯỜNG THỨC ĐÁP VẤN

道教常识答问

Tác giả: Khanh Hi Thái 卿希泰

                   Vương Chí Trung 王志忠

                   Đường Đại Triều 唐大潮

Giang Tô cổ tịch xuất bản xã, 1996

Previous Post Next Post