Dịch thuật: Vị hoàng đế mê cờ nhà Lưu Tống thời Nam Triều

 

VỊ HOÀNG ĐẾ MÊ CỜ NHÀ LƯU TỐNG THỜI NAM TRIỀU

          Tống Minh Đế 宋明帝 đối với trình độ đánh cờ của mình không hề biết rõ, hoặc giả nói ông không quan tâm đến kĩ thuật đánh cờ của mình như người ta. Ông xem hoạt động này là một loại vui chơi có ích, mà đã là vui chơi thì không màng kết quả mà là gởi gắm vào đó quá trình của hoạt động. Cho nên, Tống Minh Đế thường triệu đến những kì thủ nổi danh trong cả nước để đấu với ông.

          Đương thời, người nổi tiếng nhất trong số kì thủ hạng nhất là tài tử phong lưu Vương Kháng 王抗. Vương Kháng biết, mình đánh cờ cùng với vị thiên tử nắm đại quyền sinh sát, đương nhiên cần phải lễ nhượng hoàn toàn, không được đánh thắng. Nhưng điểm cao minh của cao thủ là ở chỗ nhường có chừng mực mà không lộ dấu vết. Mỗi bàn cờ Vương Kháng đều nhường Minh Đế mấy bước, miệng lại luôn nói: hoàng đế cao cờ, vi thần không phải là đối thủ. Đương nhiên Minh Đế nghe không hiểu ý tứ của Vương Kháng, tự cho mình là giỏi, dương dương đắc ý. Từ đó về sau, Minh Đế đương nhiên càng yêu thích cờ vây, vui với nó mà không hề phế bỏ.

          Sự si mê cờ vây của Tống Minh Đế tuyệt nhiên không phải là nhất thời hứng khởi, mà quả thực là có cơ sở chắc chắn. Minh Đế, vị hoàng đế hoàn toàn mê cờ ngoài việc đánh cờ vây ra, còn luôn độc đáo khác người, từng hạ lệnh thiết lập “vi kì châu ấp” 围棋州邑, lấy chế độ cửu phẩm trung chính tuyển chọn nhân tài nhập sĩ để làm mô thức tuyển quan, do cao thủ cờ vây trứ danh đảm nhiệm chức trưởng quan tối cao Đại trung chính 大中正, Tiểu trung chính 小中正 của “vi kì châu ấp” do ông chỉ định.

          Nghĩ lại năm đó, phụ thân của Tống Minh Đế tức Tống Văn Đế Lưu Nghĩa Long 宋文帝刘义隆 ngoài việc nhung mã ra cũng là người si mê cờ vây. Tống Văn Đế Lưu Nghĩa Long thường thích đánh cờ với thần kì thủ Dương Nguyên Bảo 羊元保, đồng thời cũng thường cá cược, chủ động cá cược là một quận. Kết quả, Văn Đế thua, Dương Nguyên Bảo thắng, có được một quận, làm Thái thú quận Tuyên Thành 宣城.

Phụ lục của người dịch

1- Nam Triều Tống 南朝宋 (năm 420 – năm 479): là triều đại đầu tiên thời Nam Bắc Triều Trung Quốc, có thời gian tồn tại dài nhất của Nam triều, cương vực cũng rộng lớn nhất. Tổng cộng truyền 4 đời, trải qua 10 vị đế, hưởng quốc 59 năm. Nhân vì quốc quân họ Lưu , để khu biệt với Triệu Tống 赵宋do Triệu Khuông Dận 赵匡胤kiến lập nên gọi là Lưu Tống 刘宋.

          Tống Minh Đế Lưu Úc 宋明帝刘彧 là con thứ 10 của Tống Văn Đế Lưu Nghĩa Long 宋文帝刘义隆, cháu của Tống Vũ Đế Lưu Dụ 宋武帝刘裕, sinh năm 439 và mất năm 472, vị hoàng đế thứ 7, tại vị từ năm 466 đến năm 472, hưởng niên 34 tuổi, miếu hiệu Thái Tông 太宗, thuỵ hiệu Minh Đế 明帝.

https://baike.baidu.com/item/%E5%8D%97%E6%9C%9D%E5%AE%8B/913897

https://baike.baidu.com/item/%E5%88%98%E5%BD%A7/3307443

                                                                Huỳnh Chương Hưng

                                                            Quy Nhơn22/3/2022

Nguồn

HOÀNG TRIỀU ĐIỂN CỐ KỈ VĂN

皇朝典故纪闻

Tác giả: Hướng Tư 向斯

Bắc Kinh: Trung Quốc văn sử xuất bản xã, 2002

Previous Post Next Post