Dịch thuật: Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Trường Khanh (1232)


SỚM ĐƯA TỐNG NGỌC, TỐI TÌM TRƯỜNG KHANH (1232)
          Tống Ngọc 宋玉 (khoảng năm 298 – năm 222 trước công nguyên): còn có tên là Tử Uyên 子渊, sùng thượng Lão Trang 老庄, người đất Yên (nay là Nghi Thành 宜城 Hồ bắc 湖北) thời Chiến Quốc, văn nhân nước Sở. Tống Ngọc là một trong “tứ đại mĩ nam” cổ đại Trung Quốc, sinh sau Khuất Nguyên 屈原, là đệ tử của Khuất Nguyên, từng thờ Sở Khoảnh Tương Vương 楚顷襄王. Tống Ngọc thích từ phú, ông là từ phú gia sau Khuất Nguyên, nổi tiếng ngang với Đường Lặc 唐勒, Cảnh Sai 景差. Sáng tác từ phú của ông rất nhiều nhưng thất truyền, hiện lưu truyền có Cửu biện 九辨, Phong phú 风赋, Cao Đường phú 高唐赋, Đăng Đồ Tử hiếu sắc phú 登徒子好色赋.
          Trường Khanh 长卿 tức Tư Mã Tương Như 司马相如 (khoảng năm 179 – năm 118 trước công nguyên), Trường Khanh là tên tự, người Thành Đô 成都quận  Thục , giỏi từ phú, tác phẩm đại biểu có Tử hư phú 子虚赋. Tư Mã Tương Như là tác gia đại biểu của Hán phú, người đời sau gọi ông là “phú thánh” 赋圣  và “từ tông” 辞宗. Câu chuyện tình ái giữa Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân 卓文君 lưu truyền rất rộng.
          Sau khi Lưu Vũ 刘武 – thúc phụ của Hán Vũ Đế 汉武帝 qua đời, Tư Mã Tương Như rời đất Lương về Lâm Cung 临邛 Tứ Xuyên 四川, sống một cuộc sống nghèo khó. Lâm Cung lệnh là Vương Cát 王吉giao hảo với Tư Mã Tương Như. Phú ông Lâm Cung Trác Vương Tôn 卓王孙 được biết Huyện lệnh có khách quý bèn bày yến tiệc mời khách để kết giao. Tương Như cố ý thác bệnh không đi, nhưng Vương Cát đích thân đến đón. Trong buổi tiệc, đương lúc ngà say, Tương Như gảy khúc “Phụng cầu hoàng” 凤求凰 bày tỏ lòng ái mộ người con gái vừa mới goá chồng là Trác Văn Quân 卓文君 - con gái của Trác Vương Tôn. Trác Văn Quân nghe tiếng đàn, lén nhìn thấy liền cảm mến tài năng và phong độ của Tương Như, đêm đó Văn Quân đã trốn khỏi nhà theo Tương Như đến Thành Đô. Trác Vương Tôn cả giận, không nhìn con gái.
          Qua một thời gian sống ở Thành Đô, Trác Văn Quân nói với Tương Như về lại Lâm Cung. Tại Lâm Cung hai người mở một quán rượu. Trác Vương Tôn biết tin, cảm thấy xấu hổ, cả ngày không ra khỏi cửa. Người trong nhà khuyên ông rằng: Nay Văn Quân đến với Tương Như, Tương Như nhất thời không chịu ra làm quan, tuy gia cảnh bần hàn nhưng là người có tài, coi như Văn Quân cả đời đã có được chỗ dựa. Hơn nữa, Tương Như lại là khách quý của huyện Lâm Cung. Trác Vương Tôn đành cho Văn Quân 100 nô bộc, 100 vạn tiền đồng, cùng những tài vật lúc Văn Quân xuất giá. Thế là Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như về lại Thành Đô sống cuộc sống giàu có.

Dập dìu lá gió cành chim
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Trường Khanh
(“Truyện Kiều” 1231 – 1232)
Tống Ngọc: Danh sĩ thời Chiến Quốc, học trò của Khuất Nguyên, tác giả bài “Cao Đường phú”, tựa bài nói Tống Ngọc cùng với Sở Tương Vương đi chơi đầm Vân Mộng. Tống Ngọc kể chuyện tiên vương nước Sở chiêm bao thấy gặp thần nữ núi Vu Sơn.
          Từ Tống Ngọc ở đây dùng để chỉ người ăn chơi phong lưu.
Trường Khanh: Trường Khanh tự là Tư Mã Tương Như danh sĩ đời Hán, là người đa tình, ham thú trăng hoa, đánh đàn để dụ Trác Văn Quân.
(Đào Duy Anh: “Từ điển Truyện Kiều”, nxb Khoa học xã hội, Hà Nội – 1989)
Trong “Kim Vân Kiều” (Đoạn trường tân thanh) do Bùi Khánh Diễn chú thích, ghi rằng:
          Tống Ngọc 宋玉 rất đẹp trai, người nước Sở có làm bài thơ hiếu sắc.
          Tràng Khanh 長卿 là tên tục Tư mã Tương như, khi chơi nước Thục lấy bà Trác văn quân. Hai chàng ấy đều phong tình.
(Sài Gòn: nxb Sống Mới, 1960) 

Xét: “Tống Ngọc” “Trường Khanh” ở câu 1232 này mượn để chỉ hạng người ăn chơi phong lưu.
Bản “Kim Vân Kiều” của Bùi Khánh Diễn, câu 1232 là:
Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm TRÀNG Khanh

                                                                 Huỳnh Chương Hưng
                                                                 Quy Nhơn 05/7/2020


Previous Post Next Post