Dịch thuật: Quá trình tìm kiếm di chỉ Tổ lăng triều Minh .....

QUÁ TRÌNH TÌM KIẾM DI CHỈ TỔ LẮNG TRIỀU MINH
 CÙNG TRUYỀN THUYẾT THẦN HOÁ LĂNG ĐỊA

          Tổ tiên của chu Nguyên Chương 朱元璋đã được truy tôn là hoàng đế, hoáng hậu, thì nơi táng phải gọi là lăng, đồng thời cũng theo chế độ kiến tạo đế lăng mà xây dựng.
          Trong Minh sử - Lễ chí – Sơn lăng 明史 - 礼志 - 山陵ghi rằng:
          Thái Tổ tức vị, truy thướng tứ thế đế hiệu. Hoàng Tổ khảo Hi tổ mộ tại Phụng Dương phủ Tứ Châu Tần thành bắc, tiến hiệu viết Tổ lăng.
太祖即位, 追上四世帝号. 皇祖考熙祖墓在凤阳府泗州玭城北, 荐号曰祖陵.
     (Thái Tổ lên ngôi, truy tôn đế hiệu lên đến 4 đời. Mộ tổ Hoàng Tổ khảo Hi ở phía bắc Tần Thành Tứ Châu, phủ Phụng Dương, được dâng tôn hiệu là Tổ lăng.)
          Chu Nguyên Chương không thể cho xây dựng Tổ lăng vào đầu niên hiệu Hồng Vũ 洪武là có nguyên nhân lịch sử. Chu Nguyên Chương lúc nhỏ nhà nghèo, nơi cư trú thường thay đổi, khiến ông ta cơ bản không thể biết đích xác nơi an táng tổ khảo đời thứ 3. Do đó, việc tìm kiếm địa điểm Tổ lăng rất khó khăn phức tạp, lăng viên cũng do đó mà kiến tạo muộn.
          Theo sử sách ghi chép, lúc mới bắt đầu có người báo lên Chu Nguyên Chương mộ tổ của họ Chu tại Chu Gia hạng 朱家巷 (hẽm Chu Gia). Chu Nguyên Chương đã đặc biệt cử người xây Vạn Thọ sơn 万寿山 tại Chu Gia hạng, sẽ đích thân bái tế. Nhưng Vạn Thọ sơn mới xây này chưa được Chu Nguyên Chương một lần tế bái, trong khoảng khắc đã bị “phân vi thâm giản” 分为深涧 (chia thành khe sâu), Chu Nguyên Chương đã phạt nặng người báo cáo, cho rằng nơi đó không phải là nơi có một tổ của mình.
          Về sau trải qua hồi ức, Chu Nguyên Chương nhớ đến Hoàng cô Hiếu Thân 孝亲công chúa (người chị thứ 2 của Chu Nguyên Chương) có nói phần mộ tổ phụ tại khu vực cựu lăng Tứ Châu, nhưng vị trí cụ thể thì vẫn chưa tra khảo được. Cho nên, đương thời chỉ có thể “thời hướng thành tây Tần hà bằng điếu, tuế thời khiển quan trí tế” 时向城西濒河凭吊, 岁时遣官致祭 (hướng về Tần hà phía tây thành mà tưởng niệm, hàng năm cử quan tế bái.) Trên thực tế, lễ tế này chỉ là “vọng tế” mà thôi.
          Năm Hồng Vũ thứ 17 (năm 1348), ngẫu nhiên có một cơ hội, cuối cùng khiến Chu Nguyên Chương rõ được vị trí xác thực của Tổ lăng.
          Tôn Thừa Trạch 孙承泽đời Thanh trong Thiên phủ quảng kí 天府广记có thuật lại những ghi chép của Lễ bộ Thị lang Tưởng Đức Cảnh 蒋德璟thời Sùng Trinh 崇祯trong Phụng Tứ kí 凤泗记:
          Hồng Vũ thập thất niên Giáp Tí thập nguyệt thập nhị nhật, tôn nhân Long tương vệ tổng kì Chu Quý tùng quân vu ngoại, niên lão thuỷ quy, tức hoạ đồ thiếp thuyết, nhận thức tông phái, chỉ xuất cư xứ táng xứ, bị trần linh dị thuỷ mạt.
          洪武十七年甲子十月十二日, 宗人龙骧卫总旗朱贵从军于外, 年老始归, 即画图贴说, 认识宗派, 指出居处葬处, 备陈灵异始末.
          (Ngày 12 tháng 10 năm Giáp tí niên hiệu Hồng Vũ thứ 17, có người trong tộc giữ chức Long tương vệ tổng kì tên là Chu Quý đi lính bên ngoài, lúc tuổi già về quê, đã vẽ bức hoạ có đề thuyết minh bên cạnh để nhận biết tông phái, chỉ ra nơi ở nới táng, trình bày đầy đủ gốc ngọn những điều linh dị.)
          Chu Quý đồng tông với Chu Nguyên Chương, tổ phụ Chu Quý với tổ phụ Chu Nguyên Chương cùng từ Chu Gia hạng dời đến Tôn Gia cương 孙家岗(sườn núi Tôn Gia) phía bắc thành Tứ Châu, cho nên sau khi về quê hỏi thăm tình hình về cơ bản là đúng. Thông qua Chu Quý giới thiệu, Chu Nguyên Chương mới biết, hoá ra nơi táng tổ phụ mẫu của mình là tại Dương Gia đôn 家墩 (ụ đất Dương Gia). Ụ đất nhỏ này nhân vì có mộ của Bảo Nghị Đại Phu Dương Tuấn 杨浚, Đại lí tự bình sự Dương Nam của triều Tống mà có tên như thế (lúc Chu Nguyên Chương xây dựng Tổ lăng đã cho dời 2 mộ). Sở dĩ mà Tổ phụ mẫu của Chu Nguyên Chương được táng nơi đó hãy còn có một truyền thuyết thần kì.
          Theo truyền thuyết, tổ phụ của Chu Nguyên Chương là Chu Sơ Nhất 朱初一 khi trú tại Tôn Gia cương, có một lần ông nằm nghỉ trong một hốc đất dưới Dương Gia đôn phía sau nhà. Vừa lúc có 2 thầy trò vị đạo sĩ đi ngang qua. Vị thầy chỉ vào chỗ Chu Sơ Nhất đang nằm nói rằng:
 - Nếu táng ở đây tất sẽ sinh ra thiên tử.
Đệ tử không rõ duyên cớ mới hỏi căn do. Vị thầy bảo rằng:
          - Đất này khí ấm, nếu lấy một cành cây khô cắm xuống, khoảng 10 ngày sau sẽ trổ lá.
         Thầy trò đạo sĩ sợ Chu Sơ Nhất nghe được, liền gọi dậy. Chu Sơ Nhất cố ý làm ra vẻ ngủ say. Thế là đạo sĩ lấy một cành cây khô cắm bên cạnh Chu Sơ Nhất rồi ra đi. Qua 10 ngày sau, Chu Sơ Nhất sáng sớm ra xem, quả nhiên cành cây khô đã trổ lá non. Để đánh lạc hướng đạo sĩ, Chu Sơ Nhất đã nhổ cành cây đó đi, thay vào một cành khô khác. Một lúc sau, vị đạo sĩ đến thấy vẫn là cành khô, cảm thấy kì lạ. Thấy có Chu Sơ Nhất bên cạnh, đạo sĩ đã rõ việc gì rồi, bèn nói thầm: “Chắc chắn người này đã đổi cành cây”. Đạo sĩ nói với Chu Sơ Nhất rằng:
          - Ông có phúc đấy, khi mất táng ở đây, sẽ sinh ra thiên tử.
          Nói xong, liền không thấy đạo sĩ đâu nữa. Chu Sơ Nhất đem chuyện đó nói lại với phụ thân của Chu Nguyên Chương. Mùa hè năm 1327, Chu Sơ Nhất qua đời, được táng ở nơi đó. Nói ra cũng lạ, khi mọi người định vun nấm lên quan tài Chu Sơ Nhất, ở đó tự nhiên đùn lên mộ trủng. Mẫu thân của Chu Nguyên Chương thì nằm mộng thấy một thần nhân đội mũ vàng, râu dài tướng mạo kì lạ, thân mặc áo đỏ từ phía tây bắc đến (hướng Dương Gia đôn), đến sân phía nam, tặng cho bà một hoàn thuốc“thần quang diệp diệp” 神光烨烨màu trắng. Sau khi mẫu thân của Chu Nguyên Chương nuốt hoàn thuốc, thần nhân không thấy nữa, nhưng khi tỉnh dậy trong miệng hãy còn mùi thơm, nửa năm sau bà mang thai Chu Nguyên Chương. Câu chuyện này không phải là sự thực, rất có khả năng là do Chu Quý hoặc người trong làng đặt ra để lấy lòng Chu Nguyên Chương.
          Chu Quý nhân chỉ ra được địa chỉ Tổ lăng mà lập được công lớn. Chu Nguyên Chương ban cho ông phục sức tứ phẩm, con cháu nối đời phụng tự ở đền thờ Tổ lăng. Về sau con của Chu Quý là Chu Phất tập chức, Chu Nguyên Chương còn cho triệu vào Cẩn Thân điện 谨身殿, ban cho một bàn thức ăn, còn ban cho thịt ngỗng ngự tiền, và nói với Chu Phất rằng:
Mạc hiềm quan tiểu, dữ quốc đồng tế.
莫嫌官小, 与国同济.
(Chớ chê chức quan nhỏ, cùng giúp cho đất nước)
          Còn ụ đất nhỏ Dương Gia đôn “ngày trước chỉ là gò nhỏ, sau được đắp đất thêm” và cũng nhân nơi đó có táng tổ phụ mẫu của Chu Nguyên Chương nên được xem là cát địa phong thuỷ “ xuất phát từ sơn mạch quanh co, hình thế tôn nghiêm, cao thấp nối liền nhau, điều mà gọi là “thế như muôn ngựa từ trời phi xuống”, có  được phong hiệu là “Vạn Tuế sơn” 岁山, năm Gia Tĩnh 嘉靖thứ 10 (năm 1531) lại phong là “Cơ Vận sơn” 基运山, được vương triều Chu Minh xem là nơi phát tường “triệu cơ đế tích” 肇基帝迹 (nền móng đầu tiên nơi phát tích đế vương).  

                                                                Huỳnh Chương Hưng
                                                                Quy Nhơn 16/9/2018

Nguồn
Trong quyển
MINH TRIỀU ĐẾ VƯƠNG LĂNG
明朝帝王陵
Tác giả: Hồ Hán Sinh 胡汉生
Bắc Kinh Yên Sơn xuất bản xã, 2001
Previous Post Next Post