Dịch thuật: Vương Tiễn (tiếp theo kì 2)

VƯƠNG TIỄN
(tiếp theo kì 2)

          Lúc bấy giờ, quân Tần đã công hạ thành Trưởng Tử và Hồ Quan. Tin tức truyền đến, Thành Kiểu ăn ngủ không yên. Thành Kiểu gặp Phàn Ô Kì, nói rằng:
          - Tướng quân, chúng ta phải làm gì bây giờ? Ta quả thực rất sợ!
          Phàn Ô Kì nghe nói thành Trưởng Tử và Hồ Quan thất thủ, nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
          - Vương đệ chớ có lo, nếu bọn họ đến đánh, tôi sẽ dẫn quân quyết chiến cùng bọn họ. Nếu thắng ta tấn công Hàm Dương, nếu bại thì chạy đến nước Yên và nước Triệu hợp tung kháng Tần.
          Thành Kiểu nói rằng:
          - Lỡ thua thì sao? Xin tướng quân chớ có đêm ta ra làm con dê tế thần.
          - Tôi một lòng trung thành, cần giúp ông đoạt vương vị, ông lại giữa đường hối hận, quả thực khiến tôi cũng thất vọng! Hiện tại, chúng ta ngoài cách liều chết ra thì không còn con đường nào khác để đi.
          Thành Kiểu ú ớ nói không ra lời. Đột nhiên, quân Tần đại cử công thành. Phàn Ô Kì vội dẫn quân nghinh chiến. Chẳng bao lâu, Phàn Ô Kì đánh bại quân Tần, đuổi theo sát không tha. Dương Đoan Hoà vội cầu kiến Trường An Quân, nói là có đại sự cơ mật.
          Quân sĩ vào thông báo. Trường An Quân lập tức tiếp kiến, cho tả hữu lui xuống, hỏi rằng:
          - Các hạ đến khuyên hàng phải không?
         - Tôi từng là môn khách của điện hạ, chưa có dịp báo đáp. Nay liều chết đến khuyên hàng. Hàng hay không hàng đương nhiên là ở ngài.
          - Ta hiện có mười mấy vạn đại quân, muốn ta đầu hàng Vương Tiễn à. Chớ có mơ tưởng.
          - Như nay, ngài chỉ dựa vào Đồn Lưu, khoảnh đất nhỏ như hòn đạn, mà đối kháng với Tần, có kết quả tốt được sao?
          - Ta có thể chạy đến Yên Triệu, hợp tung 6 nước, đối kháng cùng Tần!
          Dương Đoan Hoà cười nói rằng:
          - Hợp tung kháng tần, Túc Hầu nước Triệu, Vị Vương nước Tề, Tín Lăng Quân nước Nguỵ, Xuân Thân Quân nước Sở, người nào mà chẳng thử qua? Tan rồi muốn hợp, hợp rồi muốn tan. Thiên hạ quá rộng, nhân tâm không đồng, các nước đều muốn lợi ích riêng cho mình, làm sao có thể trường kì hợp tung? Nay nước nào dám chọc giận nước Tần. Họ sợ Tần giống như dê sợ sói, ngài chạy đến nước nào, nước Tần cũng phái binh truy bắt, nước nào dám không giao ngài ra?
         - Chỉ trách ta tuổi nhỏ không biết, nghe lời huyễn hoặc của Phàn Ô Kì làm việc xuẩn ngốc. Nay ta phải làm sao?
          Dương Đoan Hoà nói rằng:
          - Vương Tiễn biết ngài bị Phàn Ô Kì quyến dụ nến đã viết mật thư sai tôi giao cho ngài.
          Thành Kiểu vội mở ra xem, trong thư nói rằng:
          “Ngài với đại vương là anh em ruột, đại vương phong ngài làm Trường An Quân, đủ để quý trọng tình nghĩa. Ngài nếu giết Phàn Ô Kì, hối lỗi nhận tội, đại vương sẽ tha tội. Nếu do dự không quyết, hối hận cũng không kịp.”
          - Ta làm sao nhẫn tâm giết Phàn tướng quân?
          Dương  Đoan Hoà nói rằng:
          - Nếu ngài không kịp thời quyết đoán, tôi phải đi đây.
          Thành Kiểu níu Dương Đoan Hoà, nói rằng:
          - Đừng đi, để ta suy nghĩ.
          - Chúng ta lên đầu thành đi, không chừng quân Tần sắp đến nơi.
          Nói xong, Dương Đoan Hoà kéo Thành Kiểu lên tường thành.
          Lúc này, Phàn Ô Kì dẫn quân trở về. Hoá ra, lúc Phàn Ô Kì truy sát, trúng mai phục của Vương Tiễn, đại bại quay về.
          Phàn Ô Kì hét lớn:
          - Mau mở cổng để ta vào thành!
          Dương Đoan Hoà rút gươm, bức Thành Kiểu hướng xuống dưới thành nói lớn:
          - Trường An Quân đã đầu hàng, xin Phàn tướng quân tự lo cho mình đi!
          Dương Đoan Hoà lấy ra một lá cờ, đưa cho Thành Kiểu, buộc Thành Kiểu để quân sĩ kéo lên. Thành Kiểu đành làm theo.Tướng sĩ thủ thành nhìn thấy, không ai là không sợ, lập tức buông vũ khí.
          Phàn Ô Kì nhìn thấy cờ hàng giương lên, cả giận mắng rằng:
          - Thành Kiểu! Ông quá ngốc, hãy đợi mà xem.
          Quân Tần trùng trùng lớp lớp bao vây Phàn Ô Kì, giết chết Phàn Ô Kì rất dễ, nhưng Tần Vương ra lệnh nhất định bắt sống. Phàn Ô Kì liều mình một đường, quân Tần không dám giết chết, Phàn Ô Kì thừa cơ mở huyết lộ tháo chạy đến nước Yên.
          Cổng thành mở rộng, Vương Tiễn dẫn quân vào thành.
          Tần Vương Chính hạ lệnh, lấy ngàn cân vàng, 10 vạn thực ấp trọng thưởng cho ai bắt được Phàn Ô Kì! Chẳng bao lâu, Tần Vương Chính diệt cửu tộc của Phàn Ô Kì, Thành Kiểu bị giam nơi công quán.
Thái hậu đến, xoả tóc thay Thành Kiểu cầu xin. Bất luận thái hậu nói như thế nào, Tần Vương Chính cũng không đáp ứng.
          Lã Bất Vi cũng tới, hoá ra Lã Bất Vi muốn hại chết Trường An Quân, cho nên mới kiến nghị để Trường An Quân xuất chinh! Không ngờ, Thành Kiểu và Phàn Ô Kì đã vạch ra cái xấu Lã Bất Vi. Thái hậu ra mặt cầu xin, Lã Bất Vi cũng đành tới cầu xin. Tần Vương Chính vẫn không đồng ý, sai sứ giả hoả tốc đến Lưu Đồn, hướng đến Vương Tiễn truyền đạt ý chỉ xử trảm Trường An Quân. Thành Kiểu bị áp giải đến pháp trường, đích thân Vương Tiễn đến nơi giám sát.
          Thành Kiểu khóc, nói rằng:
          - Chẳng phải Vương tướng quân viết thư nói là chỉ cần ta đầu hàng, tướng quân sẽ cầu xin giùm ta sao?
          Vương Tiễn nói rằng:
          - Quả thực ta đã cầu xin rồi, ngay cả thái hậu, Lã Bất Vi cũng cầu xin cho ông, nhưng đại vương tâm ý đã quyết, tôi đành phải chấp hành theo ý chỉ của đại vương, nào dám trái mệnh.
          Thành Kiểu than rằng;
          - Vương huynh làm như thế là tuyệt tình, lẽ nào vương huynh không phải là cốt nhục của tiên vương?
          Nghe mấy lời đó, người ở pháp trường không ai là không bịt tai.
          Tần Vương Chính năm thứ 9 (năm 238 trước công nguyên), nguyên môn khách của Lã Bất vi là Lao Ải 嫪毐, nhân vì hầu hạ thái hậu có công, được phong làm Trường Tín Hầu 长信侯, Tần Vương Chính đem vùng Sơn Dương 山阳 phong cho ông ta. Lao Ải bắt chước Lã Bất Vi gầy dựng bọn thân tín, quyền lực khuynh loát triều đình.
          Vương Tiễn nhìn thấy rõ: những việc đại vương làm, chẳng khác nào nuôi sói để phòng ngừa cọp, dùng Lao Ải ức chế Lã Bất Vi. Tần Vương Chính lệnh cho Vương Tiễn nắm giữ binh quyền toàn quốc, để phòng ngừa hoạ hoạn.
          Ngày nọ, Tần Vương Chính định đến Ung Thành 雍城 để cử hành nghi thức gia miện, đêm đó ở Hàm Dương có sao chổi xuất hiện, quan Thái sử bói một quẻ nói rằng điềm báo tai hoạ đao binh. Quần thần đều đến can ngăn, nhưng Tần Vương Chính nhất quyết đi. Tần Vương Chính triệu Vương Tiễn đến, nói rằng:
          - Quần thần đều khuyên quả nhân, riêng ông sao không tở thái độ?
          Vương Tiễn nói rằng:
          - Nghi thức gia miện là đại sự, há có thể chần chừ.
          - Lão tướng quân, người mà ta sợ nhất là Lã Bất Vi, ông ấy chủ trì quốc chính, một khi tạo phản, không kịp ứng phó. Vì việc này ta mới phong Lao Ải làm Trường Tín Hầu, làm yếu quyền lực của Lã Bất Vi. Đương nhiên, quan trọng nhất là binh quyền.
          Vương Tiễn lập tức quỳ xuống, khóc rằng:
          - Đại vương hậu ái như thế, lão thần há dám chối từ, xin đại vương hạ lệnh.
          Tần Vương Chính nói rằng:
          - Sau khi ta đi, nếu Lã Bất Vi tạo phản, ông có thể xuất binh khống chế.
          Nói  xong, trao cho Vương Tiễn một đạo mật chỉ:
          “Vương Tiễn là thầy của quả nhân. Quả nhân đến Ung Thành, nhờ Vương Tiễn thay nắm giữ quân quyền quốc sự.”
          Vương Tiễn nói rằng:
          - Trường Tín Hầu Lao Ải càng nguy hiểm, mong đại vương đề phòng nhiều hơn.
          Tần Vương Chính nói rằng:
          - Y không biết chữ, võ chẳng bằng người, con người tiểu nhân ấy có gì mà phải lo.
          Vương Tiễn nói:
          - Đại vương, tiểu nhân một khi đắc thế, thì không phải là loại tầm thường.
          Tần Vương Chính cười bảo rằng:
          - Tướng quân quá lo.
          Vương Tiễn nói:
          - Đại vương đến Ung Thành, thần nhất định điều binh hộ tống.
          Tần Vương Chính gật đầu đồng ý.
          Mấy ngày sau, Tần Vương chính đến Ung Thành, Vương Tiễn điều 3 vạn tinh binh hộ giá.
          Hai ngày sau, Tần Vương Chính đến Kì Sơn 岐山. Tần Vương Chính hạ lệnh cấm chỉ đại quân đi theo. Sau khi Tần Vương Chính đến Ung Thành, phát sinh loạn Lao Ải. May nhờ 3 vạn tinh binh từ Kì Sơn triệu đến, dẹp phản loạn. Tần Vương Chính ra tay đem Lao Ải và con riêng của thái hậu xử tử, phàm những ai tham gia phản loạn, đều giết chết. Tần Vương chính giam lỏng thái hậu, phế bỏ xưng hiệu “quốc mẫu”.
          Sự kiện này liên luỵ đến Lã Bất Vi, Tần Vương Chính bãi chức tướng của Lã Bất Vi, biếm ông ta đến đất phong ở Lạc Dương, Hà Nam.
          Lã Bất Vi đến Lạc Dương , các nước tấp nập phái sứ giả đến, tranh bái chức tướng. Tần Vương Chính sau khi biết được, viết một phong thư, sai sứ đưa đến Lạc Dương. Lã Bất Vi mở ra xem, vừa thấy đã biết là bút tích của Tần Vương Chính:
          “Ông lập công lao gì cho Tần, mà được phong 10 vạn hộ? Ông với quả nhân có quan hệ gì mà được gọi là “Trọng phụ”? Những bí mật trong cung đình, lịch sử nước Tần, quả nhân há không biết. Nước Tần đối với ông đủ tốt, ông lại không biết đủ! Hai vị tiên vương bạo tử đều có ông can dự. Lao Ải đại nghịch, cũng do ông dẫn đến. Quả nhân vẫn không nỡ gia hại, cho ông về đất phong. Ông lại không hối cải, dám tư thông cùng sứ giả các nước, khiến quả nhân thất vọng. Tội của ông không gì sánh bằng, quả nhân ban cho ông lông con chim trấm (1), hãy tự xử mình đi.”
          Xem qua thư, Lã Bất Vi biết khó thoát khỏi cái chết, lấy li vàng đựng rượu, dùng lông chim trấm khuấy qua, uống rượu độc mà chết. Như vậy, Tần Vương Chính đã dẹp yên được “lưỡng Hầu chi loạn” 两侯之乱. (còn tiếp)

Chú của người dịch
1- Chim trấm (trấm điểu 鸩鸟): trong truyền thuyết của Hán tộc, chim trấm là loài chim độc, đem lông của nó bỏ vào trong rượu, chất độc của nó có thể giết chết người.

                                                                 Huỳnh Chương Hưng
                                                                  Quy Nhơn 17/9/2017

Nguyên tác
VƯƠNG TIỄN
王翦
Trong quyển
HỔ CHI UY
虎之威
Tác giả: Hàn Tố Văn 韩素文
Bắc Kinh: Trung Quốc Trường An xuất bản xã, 1006.
Previous Post Next Post