Dịch thuật: Hoàng Vũ kì trà

HOÀNG VŨ KÌ TRÀ

          Khoảng thời Vạn Lịch 万历 triều Minh, tại Trấn Giang 镇江 Giang Tô 江苏 có một Tú tài tên là Tôn Phục Già 孙伏伽, bụng đầy sách vở, nhưng mỗi lần thi đều không đậu, mấy năm sau chán nản, bèn theo người ta ra ngoài quan ngoại, tại nơi đó hái thảo dược để mưu sinh. Sau 10 năm, Tôn Phục Già sắp đến 40 tuổi, thân thể ngày càng suy nhược, nỗi nhớ quê nhà ngày càng sâu đậm. Thế là từ bỏ công việc, mang theo mấy chục lượng vàng tích góp được về quê.
         Buổi trưa hôm nọ, Tôn Phục Già đến một huyện thành. Sau khi cơm rượu no say liền dạo phố. Bất giác đến trước một quán trà, quán trà này rất khí phái, tuy  không sánh bằng tại huyện phủ, nhưng trong đám những toà lầu cao cao kia, nó như chim hạc đứng giữa bầy gà. Tôn Phục Già từ nhỏ đã thích uống trà, nay phát tài, trong phút chốc máu huyết dâng trào, hiên ngang bước vào quán ngồi xuống, và gọi:
          - Này! Tiểu nhị, có trà ngon đem đến một bình.
          Tiểu nhị vội tiến đến cười nói:
          - Khách quan, trà ngon trong thiên hạ, ở đây quán chúng tôi đều có, không biết ông  muốn dùng loại nào, giá cả loại bao nhiêu?
          Có chút rượu, Tôn Phục Già hoả bốc lên đầu:
          - Chỉ cần đem một bình loại trà ngon nhất ở đây là được.
          Tiểu nhị nghe xong không dám nhiều lời, vội ra phía sau thỉnh thị đại quản gia. Đại quản gia bước ra vái chào, nói:
          - Khách quan, trà ngon nhất ở đây, giá cả không rẻ, hay là ông ...
          Tôn Phục Già lửa giận càng bốc cao
          - Ông xem tôi nghèo như thế à! Tôi đã dám nói ra, thì sẽ trả được tiền trà.
          Đại quản gia nghe xong, trong khoảnh khắc từ phía sau bưng đến một bình tử sa. Trong phút chốc, cả phòng tràn mùi thơm, khách uống trà đều kinh hãi, bởi ngửi qua mùi thơm của loại trà đặc biệt này thì trà trong tách của mình trở nên nhạt nhẽo vô vị. Tôn Phục Già lại không biết điều đó, anh ra rót một tách bưng lên, chưa kề đến miệng mà đã cảm thấy một mùi thơm thấm vào gan ruột, mùi rượu phút chốc mất đi hết 3 phần. Đợi sau khi uống xong, ý rượu đã hết sạch, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái. Lúc bấy giờ, Tôn Phục Già nghĩ bụng: Quả thật là loại trà ngon thiên hạ hiếm có, xem ra hôm nay không bỏ ra 8 lượng 10 lượng bạc là đi không được rồi. Hèn chi lúc nãy tiểu nhị và đại quản gia có nhắc đến giá tiền.
          Lúc bấy giờ đại quản gia bước tới:
          - Khách quan, trà như thế nào?
          Tôn Phục Già gật đầu liên tục, khen rằng:
          - Ngon! Quả là loại trà ngon khác thường, ta bình sinh lần đầu tiên uống được.
          Đại quản gia mỉm cười nói rằng:
          - Không dấu gì ông, trà này, ngay cả hoàng đế lão tử cũng chưa hẳn đã uống qua, đó là duyên phận.
          Tôn Phục Già nghe xong, buột miệng nói ra một câu:
          - Thế, trà này giá ....
          Đại quản gia giơ 3 ngón tay. Tôn Phục Già không dám đếm:
- Lẽ nào, lẽ nào 30 lượng bạc.
Đại quản gia lắc đầu bảo rằng:
- Không phải, là 30 lượng vàng.
Câu nói làm Tôn Phục Già toát mồ hôi. Đại quản gia thấy thế, vội mời vào nhà trong. Tôn Phục Già mới ngồi xuống đã hỏi:
- Các ông không chôn sống người ta đó chớ? Trà gì mà giá tiền cao như thế?
- Khách quan, ông chớ vội, nghe tôi nói qua lai lịch của loại trà này ông sẽ rõ.
Thế là đại quản gia bèn thuật lại một câu chuyện kì dị.
- Hơn 30 năm trước, ông chủ tôi trên đường đi cứu được một lão đạo sĩ. Sau khi lão đạo sĩ khỏi bệnh, trước lúc ra đi lấy ra một gói giấy tặng cho ông chủ tôi, đồng thời dặn rằng:
          Đây là gói kì trà trong thiên hạ, ta đặt tên cho nó là ‘Hoàng Vũ’ 凰羽, mấy năm trước ta đã gom lại. Có một năm, ta phát hiện trên cây ngô đồng trước miếu có 2 con chim lớn đậu lại, chúng làm tổ đẻ trứng rồi đi. Sau đó, chung quanh cây có mùi thơm vây lấy. Qua mấy ngày tìm hiểu, ta mới phát hiện mùi thơm đó đến từ tổ chim. Ta trèo lên cây thấy trong tổ có mấy chiếc lá thơm, liền lấy xuống. Sau, mấy năm liền chim lớn đến đến, mỗi lần như thế chúng để lại mấy chiếc lá thơm. Ta gom lại chế thành loại trà thơm này. Chế xong, ta mới ngộ ra, hoá ra chim lớn đó chính là phụng hoàng, vì để đáp tạ ta đã cho chúng làm tổ nên mới lưu lại lá thơm, thế là ta đặt tên cho loại trà này là “Hoàng Vũ”.
          Sau khi lão đạo sĩ đi khỏi, ông chủ tôi nếm mấy chiếc lá trà thơm, được biết đó là trời ban cho loại trà kì lạ, bèn lưu lại lời dặn rằng: loại trà này không dâng cống, không đem bán, chỉ đợi người có duyên phận đến.
Hôm nay ông vừa mới bước vào nói mấy câu, ta biết là người có duyên phận đã đến, liền pha bình trà này.
Đại quản gia vừa nói vừa đứng lên hướng đến Tôn Phục Già vái chào, biểu thị cung kính.
Tôn Phục Già nghe xong như vừa tỉnh mộng, anh ta thực sự hối hận, khẩu xuất cuồng ngôn, hao phí 30 lượng vàng, về nhà lấy gì mà ăn nói. Đại quản gia nhìn thấu tâm tư Tôn Phục Già, bèn bước tới nói rằng:
- Khách quan, ông có thể đem trà cùng với chiếc bình này mang đi. Theo lời ông chủ tôi nói, loại trà này trong 3 năm pha nhiều ít lần cũng không giảm sắc và vị. Thêm nữa, sau khi uống, lòng sáng mắt sáng, trừ khử bệnh tật, thân thể mạnh khoẻ. Tôi thấy, sau khi ông về nhà mở một quán trà, sẽ không lỗ vốn đâu.
Tôn Phục Già đành mang bình trà về, lại mua ở quán một số là trà. Ông ta nghe theo lời đại quản gia, mở một quán trà đặt tên là quán trà ‘Hoàng Vũ’. Quả nhiên buôn bán làm ăn ngày càng thịnh, khách đến uống trà đầy cả quán, chưa đến 3 năm mà ông ta đã xây được nhà mua được đất, sống một cuộc sống an lành.

                                                          Huỳnh Chương Hưng
                                                          Quy Nhơn 13/02/2017


Previous Post Next Post